Sunday, July 11, 2010

đừng trách - Nguyễn Phong Việt



Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn

có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng
nên đừng trách…
Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…

Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa
tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ
thỉnh thoảng hỏi thăm nhau – nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?
thỉnh thoảng cầm tay nhau – cho khác với những người xa lạ
thỉnh thoảng trách một lời – lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió
rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố
chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…

Đừng trách
khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong
mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn
nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được
chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất
tuyệt đối không tin vào những bất trắc
cho đến khi…

Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
và ta quặn đau…

Đừng trách
nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu
khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác
nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước
nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước
nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết
phải một lần được gieo xuống
trong gió mưa…

Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
như một niềm vui…

Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?



Chỉ thấy thích bài này của NPV


3 comments:

  1. "Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
    mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng"
    tớ thích Nguyễn Phong Việt ở cách anh viết về nỗi đau. nỗi đau ấy giống như cà phê. đắng đót lắm nhưng ở tận cùng cái lắng sâu nhất, cái dư vị đọng lại lâu nhất lại là điều gì đó thật ngọt ngào.
    sau những ngày giông bão ta lại được nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa. bình lặng và thênh thang.
    chữ Phong trong tên của anh luôn làm tớ liên tưởng tới gió. đi qua bao dặm trường, thu vào lòng mình bao nhiêu nỗi đau và mất mát nhưng rồi đến lúc ta chợt nhận ra những điều đã qua đó chỉ như là một thứ tất yếu để tạo nên một cuộc đời như cái lẽ nó phải thế. trải nghiệm không khiến ta chai sạn đi mà khiến ta biết nâng niu trân trọng hơn những gì tã đã đang và sẽ có trong cuộc đời mình.
    có những thứ đến rồi đi để ta đi đến tận cùng vị đắng nhưng rồi cái dư âm đọng lại luôn là những ngọt ngào của tình yêu ta dành cho cuộc đời này.

    ReplyDelete
  2. Đúng thực bài thơ này có chứa 'ly cà phê' ấy của cậu. Nó đã gợi ý rằng dù hoàn cảnh có tồi tệ thế nào đi chăng thì sau mỗi đêm tối vẫn sẽ là ánh bình minh; mưa tạnh, mây sẽ lại trôi. Dù đang trong bóng đêm mịt mù, vẫn đang có những góc trời đang được chiếu sáng. Chúng ta chỉ việc thử tìm kiếm chúng. Mình cũng thích những 'ly cà phê' thế này, và vừa nhâm nhi được một ly trong quyển Crying out Love, in the Centre of the World (Mình thích tên tiếng anh hơn) cảnh cuối của câu chuyện đúng là cái dư vị mình sẽ nhớ mãi.

    ReplyDelete
  3. lâu lắm k gặp lại bạn tả, tháng 9 này mình sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở phố bụi, cafe chứ?

    ReplyDelete